(kéo xuống để đọc tiếng Việt)
SERIES OF PUBLIC TALKS
The series of Public Talks will showcase speakers representing a range of diverse arts spaces and initiatives from around Southeast Asia and Vietnam, with an aim to further networking opportunities and the development of arts discourse for arts professionals in Ho Chi Minh City and Vietnam.
This series of talks is expected to benefit both the workshop participants as well as our local public and art community as it will revolve around some of the themes that we will explore in the workshop including these following suggested questions:
1) The AIS Project has an emphasis on working with mostly younger or emerging arts professionals. What is your own experience of inter-generational dynamics in the arts? How do you think one generation translates for the other, and how should we address these dynamics?
2) In the region, the last twenty years of cultural exchange — or cultural translation — has produced all kinds of exhibitions, residencies, publications, archives, collaborations with communities and so on. These conventional activities are still worth pursuing, but today many arts and cultural workers are searching for new ideas about how we gather together and interact — whether in local, regional or international contexts. What is your own experience with cultural exchange? How were the expectations of these gatherings communicated to participants? And how does one sustain the conversations that have taken place during the event after it concludes and participants go their separate ways?
3) Contemporary art and “digital culture” are characterised by plurality and fragmentation. Yet one of art’s big assumptions is that you can curate art from everywhere and exhibit it all within a single framework, like a biennale. No matter how unconventional, new art is ultimately read in the context of art history. This continuity makes it meaningful to speak of art as a specific category of cultural activity, even when one can’t draw clear boundaries around the field. Digital culture is even more plural and fragmented than art, yet it doesn’t describe a specific category so much as a universe of disparate phenomena. There is no equivalent of a biennale for digital culture, a single platform that can represent the scattered expanse of all things encoded into ones and zeros (from mobile phone multimedia to movies, music, video games, blogs and websites that cover everything from food to fashion to philosophy). If art is, deep down, discursive and reading-based, then digital culture is essentially participatory — something that we engage in. Digital content may dominate our attentions, but it’s not only the overlords of capitalism who are churning out this material. It’s us users who produce and curate a considerable share of the images, sounds and texts that fill up our drives, cloud servers and networks, which we sometimes broadcast for all to see. The digital revolution is changing how we read and write about contemporary art. How are you coming to terms with the cultural transformations of digital culture?
About Post-Museum
Post-Museum is an independent cultural and social space in Singapore which aims to encourage and support a thinking and pro-active community. It is an open platform for examining contemporary life, promoting the arts and connecting people.
A ground-up project initiated by Singaporean curatorial team p-10, Post-Museum aims to respond to its location and community as well as serve as a hub for local and international cultures.
From September 2007 until August 2011, Post-Museum was located in two 1920s shop-houses in Little India, an exciting and truly historical and multi-cultural area in Singapore. The premises along Rowell Rd included Food #03 (deli-bar), Show Room (exhibition cum performance space), Back Room (multi-purpose space), artists studios and offices. We functioned as a rental venue as well as organised and hosted various events and activities. These included local and international Exhibitions, Residency Programmes for local and international talents, Talks by local and international talents, Workshops and Classes, Community Projects, Research, Publishing etc.
Post-Museum is a social enterprise which obtains additional funding from individuals, private companies and public funds. Currently nomadic, we will continue to organise and host various events and activities in different spaces.
https://postmuseum.wordpress.com/
About Curator Hiroyuki Hattori
Hiroyuki Hattori is an independent curator. Born in Aichi, Japan, in 1978. Hiroyuki completed his postgraduate studies in architecture in 2006 before becoming a curator. He has worked for renowned artist-in-residence institutions such as Akiyoshidai International Art Village and Aomori Contemporary Art Centre [ACAC] for over 10 years. He then shifted to work as an independent curator from 2016 and has been actively working across Asia. His research interests include exploring the idea of public space through process-based projects. Recent curatorial projects include: “MEDIA/ART KITCHEN” (National Gallery of Indonesia, Jakarta / MAP KL, Kuala Lumpur / Ayala Museum, 98B Collaboratory, Green Papaya Art Projects, etc., Manila / Bangkok Art and Culture Centre [BACC], Bangkok / Aomori Contemporary Art Centre [ACAC], Aomori, 2013–2014); Aichi Triennale 2016 “Homo Faber: A Rainbow Caravan” (Aichi prefectural museum of art, Nagoya city, Okazaki city and Toyohashi city, 2016); and “ESCAPE from the SEA” (National Visual Art Gallery and Art Printing Works Sdn Bdh, Kuala Lumpur, 2017).
—
LOẠT NÓI CHUYỆN CỘNG ĐỒNG
Loạt nói chuyện cộng đồng sẽ mang tới các diễn giả đại diện cho một loạt các không gian độc lập và tổ chức nghệ thuật đa dạng từ Đông Nam Á, với mục đích tạo ra các cơ hội kết mạng làm việc nhiều hơn và làm sâu sắc hơn các diễn ngôn nghệ thuật cho các nhân sự nghệ thuật chuyên nghiệp tại Sài Gòn và Việt Nam.
Loạt nói chuyện cộng đồng này được mong đợi sẽ mang lại lợi ích cho các những người tham dự workshop lẫn cộng đồng nghệ thuật và công chúng quan tâm tại địa phương qua việc xoay quanh một số chủ đề được khảo sát trong workshop, tức những gì bao gồm trong ba câu hỏi gợi ý dưới đây:
1) Dự án trạm Ẩn/Hiện châu Á nhấn mạnh vào sự làm việc với hầu hết các nhân sự nghệ thuật chuyên nghiệp trẻ hơn hoặc mới xuất đầu lộ diện. Bạn có kinh nghiệm cá nhân gì trong việc tương tác xuyên/liên thế hệ trong hoạt động nghệ thuật? Bạn nghĩ sao về việc thế hệ này thông dịch sang những thế hệ khác, và chúng ta nên định vị những tương tác ấy như thế nào?
2) Ở phạm vi khu vực, trong vòng 20 năm trao đổi văn hoá hay thông dịch văn hoá gần đây đã sản sinh ra những loại hình triển lãm, lưu trữ, tổ chức sự kiện cộng đồng, vân vân. Những hoạt động mang tính thông lệ ấy vẫn rất đáng để theo đuổi, tuy nhiên ngày nay, nhiều người làm việc trong lĩnh vực văn hóa và nghệ thuật đang tìm kiếm những ý tưởng mới trong cách thức giúp chúng ta kết nối và tương tác với nhau – dù là trong bối cảnh địa phương, khu vực hay quốc tế. Kinh nghiệm cá nhân của bạn trong lĩnh vực trao đổi văn hóa là gì? Và làm thế nào để có thể duy trì dư ba của những cuộc đối thoại diễn ra trong suốt sự kiện sau khi nó đã kết thúc và những người tham gia thì đã lưu tản khắp nơi?
3) Nghệ thuật đương đại và ‘văn hóa số’ mang đặc trưng là sự đa dạng và phân mảnh. Một trong những tham vọng lớn của nghệ thuật là ta có thể giám tuyển nghệ thuật từ khắp mọi nơi và triển lãm tất cả chúng trong cùng một khuôn khổ duy nhất, như ở dạng triển lãm lưỡng niên chẳng hạn. Bất chấp độ cách tân của nó thế nào đi nữa, nghệ thuật mới sau rốt vẫn cần được đọc trong bối cảnh lịch sử nghệ thuật. Tính liên tục này khiến cho việc nói đến nghệ thuật như một hạng mục riêng biệt của hoạt động văn hóa trở nên có ý nghĩa, ngay cả khi người ta không thể vạch ra những đường biên rõ ràng của nó. Văn hóa số thậm chí còn đa dạng và phân mảnh hơn cả nghệ thuật, tuy nhiên nó không định hình nên một hạng mục chuyên biệt như là tổng thể của những hiện tượng riêng rẽ. Không có bất kỳ một hình thức tương đương với triển lãm lưỡng niên nào đối với văn hóa số, cũng không có một trạm độc lập nào có thể tái hiện được sự lan rộng của tất cả những thứ được mã hóa đồng bộ thành 1 và 0 (từ điện thoại di động đa phương tiện cho đến phim ảnh, âm nhạc, trò chơi điện tử, blogs và websites –tức những thứ bao chứa tất cả từ ẩm thực, thời trang cho đến triết học). Nếu như nghệ thuật, về bản chất, mang tính diễn ngôn và dựa trên nền tảng của sự đọc, thì mặt khác, văn hóa số lại mang tính tham gia – thứ mà tất cả chúng ta đều dự phần trong đó. Nội dung số có thể chi phối sự chú ý của chúng ta, nhưng nó không chỉ đơn thuần nằm trong tay những ông trùm của chủ nghĩa tư bản – tức những người đang sản xuất hàng loạt thứ tài nguyên này. Nó còn nằm ở chính bản thân người dùng chúng ta – những người sản xuất và tuyển chọn một lượng chia sẻ đáng kể những hình ảnh, âm thanh và văn bản – tức những thứ lấp đầy ổ cứng ảo, kho dữ liệu đám mây và mạng kỹ thuật số của chính chúng ta, và là những thứ thỉnh thoảng chúng ta vẫn tung ra khắp nơi cho mọi người thấy. Cuộc cách mạng số đang thay đổi cách chúng ta đọc và viết về nghệ thuật đương đại. Bạn đang thích ứng ra sao với những biến đổi văn hoá do văn hoá số gây nên?
Về nhóm Hậu-Bảo tàng
Hậu-Bảo Tàng là một không gian văn hoá xã hội và nghệ thuật độc lập tại Singapore với mục tiêu khuyến khích và ủng hộ một cộng đồng làm chủ phản ứng của mình (proactive) và biết tư duy độc lập. Đây là một trạm mở cho khảo sát đời sống đương đại, cổ vũ nghệ thuật và kết nối con người
Là một dự án được khởi xướng bởi nhóm giám tuyển p-10, Hậu – Bảo tàng nhắm đến mục đích hồi phản lại chính nơi chốn và cộng đồng của mình cũng như trở thành một trung tâm văn hoá địa phương và toàn cầu.
Từ tháng 9 năm 2007 đến tháng 8 năm 2011, Hậu – Bảo tàng đặt trụ sở tại hai căn nhà phố thương mại được xây từ những năm 1920 lại Little India, một khu vực mang tính lịch sử và văn hoá của Singapore. Mặt bằng dọc đường Rowell bao gồm Cửa hàng thực phẩm #03 (bar Deli), Phòng trưng bày (không gian triển lãm và trình diễn), Phòng hậu (Không gian đa năng), xưởng nghệ sĩ và văn phòng. Chúng tôi hoạt động như một địa điểm cho thuê cũng như tổ chức các sự kiện và hoạt động khác nhau bao gồm các cuộc triển lãm trong nước và quốc tế, chương trình nhiệm trú đành cho các tài năng trong nước và nước ngoài, workshop, các lớp học, các dự án cộng đồng, nghiên cứu, xuất bản, v.v
Hậu – Bảo tàng là một doanh nghiệp xã hội có được nguồn tài trợ từ các cá nhân, công ty tư nhân và các quỹ công. Hiện không có không gian cố định nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục tổ chức các sự hiện và hoạt động tại các địa điểm khác nhau.
https://postmuseum.wordpress.com/
Về giám tuyển Hiroyuki Hattori
Hiroyuki Hattori là một giám tuyển độc lập sinh tại Aichi, Nhật Bản năm 1978. Anh từng làm việc tại các định chế nhiệm trú nghệ thuật nổi tiếng như Làng Nghệ Thuật Quốc Tế Akiyoshidai và Trung Tâm Nghệ Thuật Đương Đại Aomori (ACAC) trong hơn 10 năm. Anh chuyển vai trò thành một giám tuyển độc lập từ 2016 và hoạt động nhiều tại châu Á. Các dự án giám tuyển gần đây của anh bao gồm Liên hoan nghệ thuật Towada Oirase SỐNG SÓT – Những kẻ hy vọng thời gian trên trái đất (Towarda Art Center và các địa điểm khác, 2013), TRUYỀN THÔNG/BẾP NÚC NGHỆ THUẬT (Bảo tàng quốc gia Indonesia, Jakarta/MAP KL, Kuala Lumpur/Bảo tàng Ayala, 98B Collaboratory, Dự án nghệ thuật ĐU ĐỦ XANH, Manila/Trung Tâm Văn Hoá và Nghệ Thuật Bang – kok (BACC), Bangkok/Trung Tâm Nghệ Thuật Đương Đại Aomori (ACAC), Aomori, 2013-2014, Triển lãm tam niên Aichi 2016, Con Người Thông Thái: Một chuyến lữ hành cầu vồng (Bảo tàng nghệ thuật quận Aichi, thành phố Nagoya, thành phố Okazaki và thành phố Toyahashi, 2016), và triển lãm THOÁT KHỎI ĐÔNG NAM Á (bảo tàng nghệ thuật thị giác quốc gia và trung tâm nghệ thuật Ấn Loát Sdn Bdh, Kuala Lumpur, 2017)